Phật Tử

Xà Quế Cường

✍️ Mục lục:

THẤY BIẾT

Thấy mà chồng thấy vô minh.
Thấy biết thanh tịnh là y niết bàn.
Mạc thượng nhân thế vội vàng.
Danh tiền vật chất buột ràng lẫn nhau!

Thành trước hoại diệt đến sau.
Luân hồi sanh tử trước sau xưa giờ.
Luân chuyển vô bến vô bờ.
Từng giờ từng phút ê chề triền miên!

Nhân sinh thế thái đảo điên.
Vọng tưởng sai lối linh thiêng che mờ.
Ấm thân bao kiếp vật vờ.
Trời tiên thần thánh… bến bờ là đâu!

Súc sanh gà ngựa chó trâu….
Con đường luân chuyển hỏi đâu bến bờ.
Tất cả rất đỗi ngu khờ.
Như gã cùng tử chực chờ cầu xin!

Đâu hay thấy biết lặng thinh.
Vô minh tự diệt chợt sinh tánh mình.
Tánh mình với tánh trần tình.
Song song tồn tại bởi mình không hay !

Tánh người dính mãi là say.
Tánh phật nhận lấy thấy ngay niết bàn.
Tại thế Phật dạy sáu đàng.
Năm đàng luân chuyển một đàng về quê!

Vào trong thai mẹ ngủ mê.
Vô minh cách ấm quên quê chính mình.
Để cho tham tưởng trần tình.
Trói tánh dìm phật xuống xình bấy lâu!

Vọng tưởng dẫn tánh đi đâu.
Cúi xin cầu lạy canh thâu tháng dài.
Rong ruổi tỷ kiếp miệt mài.
Luân hồi sanh tử đường dài…. dài thêm !

Tựa kẻ mù mắt trong đêm.
Làm sao thấy biết biển êm mây trời.
Cứ ngỡ sự sống ở đời.
Sanh trụ hoại diệt vạn đời bất di!

Ngã chấp như núi Tu Di.
Sân si tham tưởng đoạ đì đớn đau.
Thế gian lẫn lộn vàng thau.
Mấy người nhận tánh đồng nhau trong người!

Giàu sang thì nhẻo miệng cười.
Cùng bần khốn khổ thì thời oán than.
Chết chóc đầy rẫy thế gian.
Luân hồi chính nó buộc ràng mà thôi!

Linh thứu lời dạy Thầy tôi.
Ngọc châu nhận lấy… nổi trôi làm gì.
Chớ ngồi kiếp kiếp tư nghì.
Ngoài ta tìm phật ấy thì…. Ngu si!

Trần cảnh dính mắc vì chi.
Tưởng tham tự diệt do chi phải rành.
Tánh chi dính mắc tranh giành.
Tánh gì thấy biết rõ rành như như!

Tánh nào bất hoại bất hư.
Sống với tánh ấy thật hư không còn.
Đồng tánh hà cớ cúi lòn.
Thấy biết như vậy chẳng còn vô minh!

Duy nhất phật muốn chúng sinh.
Chân tánh trực nhận biết mình là ai.
Nhận tánh thấy đoá sen khai.
Nở trong nháy mắt…. bản lai thông đều!

Vô sư đến cửa hải triều.
Hiểu ra nghiệp chướng ít nhiều là hư.
Bản lai bất diệt như như.
Thấy biết thật tánh… hoại hư chẳng còn!

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *