Xà Quế Cường
✍️ Mục lục:
QUÊ XƯA
Quê xưa chỉ một đường về.
Hành Thiền nhất tự là về mà thôi.
Mười sáu thứ tánh lôi thôi.
Dẫn trôi trung ấm, than ôi tỷ đời!
Thầy tổ nói rõ đôi lời.
Được thân tứ đại, đây thời đại duyên.
Trung ấm trôi nổi khắp miền.
Xích xiềng trói buộc, ưu phiền bấy lâu!
Trôi lăn tam giới bể dâu.
Lênh đênh tỷ kiếp, biết đâu đường về.
Tưởng tham tài sắc bộn bề.
Vài chục tỷ kiếp, chẳng hề nhận ra!
Ta bà là bể tha la.
Thần tiên ma thánh sao ra ta bà.
Vọng tưởng quên nẻo về nhà.
Quên cha đang đợi, phật đà đang trông!
Càng vọng thì lắm long đong.
Giống như ly nước, ít trong đục nhiều.
Sắc thân nhắm mắt sáng chiều.
Thân người được đặng, ít nhiều là duyên!
Muốn ra bể khổ truân chuyên.
Hành Thiền nhất tự, truân chuyên nào còn.
Dụng công tu mỏi tu mòn.
Đến già bỏ xác, vẫn còn trầm luân!
Thiền Tông như đó sen xuân.
Nở tươi sen độ , dứt luân lìa trầm.
Dòng thiền mạch chảy âm thầm.
Công sức Thầy tổ, gieo mầm phật nhân!
Học thiền giác ngộ tự thân.
Tạo công đức sáng, đáp ân phật Thầy.
Phật tánh xưa đến nơi nầy.
Mong tạo công đức, diện Thầy kiến cha!
Một lòng nhất quyết thoát ra.
Tam giới hư ảo, lao đao gập ghềnh.
Vô đây phật tánh đắp mềnh.
Bằng mười sáu thứ, tánh người ngủ say!
Đại phúc có đặng ngày nay.
Thiền Tông phổ biến, tại ngay đất rồng.
Toàn thể cô chú bà ông.
Thiền Tông nhận lấy, gắng công hành Thiền!
Chứ đừng vì chữ tình tiền.
Khởi dậy tham tưởng, xích xiềng thân tâm.
Thiền Tông giác ngộ âm thầm.
Tùy duyên công đức, tạo mầm Như Lai.
Phật dạy ai cũng như ai.
Đều có phật tánh như lai nơi mình.
Tại sao mình trói buộc mình.
Nghìn vạn tỷ kiếp, vô minh mỏi mòn!
Phật dạy trực nhận lòng son.
Hiểu ra phật tánh, đâu còn trầm luân.
Như như gắng sống cho thuần.
Tạo công đức sáng, dứt dừng tử sanh!
Từ lúc biết được Thiền Thanh.
Tùy duyên mà giúp, chúng sanh Ta Bà.
Tâm sáng thì trẻ hay già.
Giúp người giác ngộ, biết nhà Như Lai.
Ít nhiều giúp một hoặc hai.
Nay mai bỏ xác Như Lai đón về!