Phật Tử

Xà Quế Cường

✍️ Mục lục:

PHẬT DẠY

Luật Luân hồi đã vay phải trả.
Đạo lầm đàng thật giả khó phân.
Nghìn thu tự tánh tại thân.
Trực nhận thấy biết không cần khởi tu!

Ngồi dụng công tỷ kiếp tu mù.
Như rùa già bám bộng vượt khơi.
Triệu năm tỷ kiếp rong chơi.
Biển khơi sóng lớn biết nơi nào bờ!

Thuở xa xưa cùng tử ngu khờ.
Ngày lại ngày đây đó cầu xin.
Ngọc châu chéo áo của mình.
Tài sản quý báu vô tình làm lơ!

Cõi Ta Bà hư thực mơ mơ.
Chuyển luân luân tỷ kiếp mập mờ.
Thân kia xác nọ vật vờ.
Lộn lên đảo xuống bến bờ là đâu?

Vạn tỷ năm triệu kiếp canh thâu.
Chẳng ngẩng cao cứ thế cúi đầu.
Tin theo thần thánh nhiệm mầu.
Mọp người cầu lạy khổ sầu ai hay!

Lương Võ Đế dốc sức ngày ngày.
Xây chùa chiền đắp tượng in kinh.
Không biết tự tánh nơi mình.
Vẫn hoài thây thối xác xình mà thôi!

Nó chính nó từ thuở nằm nôi.
Dẫu lăn trôi chẳng đổi chẳng dời.
Triệu năm tỷ kiếp luân hồi.
Thấy nghe nói biết chẳng rời sát na!

Đàng giải thoát là Đạo Thích Ca.
Cúng lạy xin của ma dạy người.
Tự tánh bất diệt ở đời.
Ai ai cũng có vậy thời cầu ai?

Ngược quá khứ thọ Pháp Như Lai.
Cõi trần ai Linh Thứu dạy đời.
Trái đất Nhân quả – Luân hồi.
Gieo nhân gặt quả mở lời cầu ai?

Luật Nhân Quả chớ chấp đúng sai.
Con Như Lai rõ biết rành rành.
Gieo tốt nhận lấy quả lành.
Gieo xấu nhận xấu rõ ràng thế thôi!

Mãi tranh giành dính mắc…. lăn trôi.
Dừng dứt thôi chân tánh nhận về.
Buông đi những việc mê mờ.
Hành đạo Giải thoát lên bờ về Quê!

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *